Archive for 7月, 2017

Đời người được bao nhiêu lần yêu thương dại khờ?…

日曜日, 7月 30th, 2017

“Em nên tìm người khác tốt hơn anh!” “Dạ” “Chúc em hạnh phúc!” “Dạ” Hôm nay, Sài Gòn chẳng có mưa. Chúng tôi nói xa nhau vào một ngày mà cơn mưa cũng tạm xa Sài Gòn. Thế nhưng, Sài Gòn đang là mùa mưa, ngày mai nếu cơn mưa kéo đến, anh sẽ lại nhìn tôi mỉm cười và bảo: “Mưa thế này về nhà ôm nhau ngủ thì thích em nhờ?”, còn tôi sẽ lại nắm lấy tay anh và theo anh về nhà. Yêu thương đến dại khờ như vậy, đời người được bao nhiêu lần?

Thời còn sinh viên, bạn bè rủ rê nhau đi xem bói. Hồi ấy, tôi hí hửng lắm, lời thấy bói chả hiểu sao cái gì gì cũng đúng cả, tại lúc ấy thầy hiểu tâm lý bọn con gáinhư bọn tôi mà, chỉ quan tâm đường tình duyên. Thầy bảo tôi: “Năm 25 tuổi, con gặp được tình yêu lớn của đời mình”.Tôi tin, thầy nói gì cũng tin, tin tất!

Năm 25 tuổi, tôi đánh mất mối tình 5 năm. Lao đao và chới với, lúc ấy nhớ đến lời thấy bói năm nào càng cảm thấy nực cười hơn.

“Tình yêu lớn” của đời tôi… vừa rời bỏ tôi đi rồi… phải không?

Thế rồi, tôi gặp anh…

Như hai mảnh ghép chênh vênh bất chợt tìm thấy nhau, khoảng cách 17 tuổi chưa bao giờ là vấn đề giữa chúng tôi, nhưng câu chuyện tình yêu của chúng tôi lại là cả một cơn bão- như lời mẹ tôi vẫn thường bảo.

Hai con người của hai thế hệ, hai con người như đối lập nhau về mọi mặt… kể cả thế giới sống, thế nhưng, hai mảnh ghép vì có quá nhiều khúc đoạn khác nhau ấy mà trở nên trùng khớp đến bất ngờ.

Đời người được bao nhiêu lần yêu thương dại khờ?...

Thế mà đối với tôi, anh bình dị và chân thực đến lạ.

Không có ngọt ngào, không có lời yêu thương…

Không có hứa hẹn và không có kỳ vọng…

Tôi đến tận cùng cũng hiểu, thế nào yêu thương một ai đó hết lòng hết dạ.

Đó là khi, bạn vượt qua bao nhiêu đau đớn và tủi nhục chỉ để được ở bên người ấy.

Đó là khi, bạnvượt qua rất nhiều rào cản xung quanh để bước về phía người ấy.

Ai cũng bảo bạn dại, ai cũng bảobạn khờ. Còn bạnchỉ cười nhẹ bẫng.

Chẳng thể hiểu nổi vì sao mình dại khờ như vậy…

Yêu thương đến mức đuổi mấy cũng không đi.

Yêu thương đến mức giận mấy cũng không thể nặng lời.

Chẳng biết có phải ai cũng có thể gặp được một người để bản thân yêu thương như vậy…

Chẳng biết có phải ai cũng có được may mắn như thế?

Có khoảng thời gian, những gì xảy ra giữa chúng tôi đã dằn vặt nhau đến mức cả hai đều đau đớn mỗi khi nghĩ về nhau, thế nhưng, vào một ngày đẹp trời, tôi vẫn quay trở lại Sài Gòn trong vòng tay dang rộng của anh, cái ôm siết chặt và câu nói trong thổn thức: “Anh tưởng anh mất em rồi!”

Đời người được bao nhiêu lần yêu thương dại khờ?...

Dằn vặt nhau đến vậy, làm cho nhau mệt mỏi đến như thế, vẫn không thể buông tay.

Tôi vẫn thường nghĩ về một ngày nào đó, chúng tôi thôi dằn vặt nhau, chúng tôi nhẹ nhàng buông tay nhau ra… Nếu một ngày như vậy xảy đến,tôi nên làm thế nào?

Giống như hôm nay vậy, chúng tôi nói xa nhau nhẹ nhàng như thế, rồi cả hai đều như người điên, không thể kiếm chế mà ôm lấy nhau, không thể kiềm chế được mà tìm lại nhau.

Tôi bảo anh: “Người ta bảo có những mối quan hệ nếu không kết thúc thì cuộc đời sẽ đi vào ngõ cụt, như em và anh!”

Anh trả lời: “Anh xây cho em căn nhà trong cái ngõ cụt ấy, mình sống ở đó là được rồi.”

Yêu thương đến dại khờ như vậy, đời người được bao nhiêu lần?

 

2017.07.30

(1)

Người ta chỉ biết hối tiếc khi mọi thứ đã trở nên quá muộn màng…

金曜日, 7月 28th, 2017

Người ta mãi mãi không hiểu được sự quan tâm chân thành của mình dành cho họ. cho đến khi mình dành sự quan tâm đó cho người khác. Tình cảm có thể tự sinh ra, cũng có thể tự mất đi, sự quan tâm cũng vậy. Không ai hoài công hướng mãi về kẻ luôn quay lưng lại phía mình.

2 năm trước tôi và anh tình cờ quen biết nhau, khi đó anh vừa chia tay người yêu và tôi cũng thế. Chắc là do cả 2 vừa trải qua mất mát, lòng anh thì buồn, lòng tôi lại không được vui… Chúng tôi nói chuyện, nhắn tin bất cứ lúc nào có thời gian, gặp nhau, cùng cà phê, ăn uống… Một phần do chúng tôi cùng quan niệm Phật giáo, anh lại là người đi trước… Nên anh chia sẻ cho tôi rát nhiều điều, tôi chăm chú ngồi nghe, cũng vâng, dạ các kiểu, mà thật ra thì một con bé 20 làm sao có thể hiểu hết được câu chuyện thằng đàn ông 30 cơ chứ! Điều quan trọng là tôi cảm thấy rất vui khi ngồi cạnh anh, và anh cũng nói rằng ở bên tôi anh cảm thấy bình yên, không lo nghĩ nhiều…Người ta chỉ biết hối tiếc khi mọi thứ đã trở nên quá muộn màng...

Có lúc tôi tự hỏi, sao mình và anh lại hợp nhau, giống nhau đến thế? Rồi tôi nói với anh “giá như mình tìm thấy nhau sớm hơn“, rồi thì anh cười, anh nói “sớm hơn là lúc nào, bây giờ cũng tốt mà“. Mỗi lần gặp nhau, anh hay qua nhà đón tôi, vì tôi không biết đi xe máy, tôi nói với anh rằng “một người bỏ công đưa rước, thì người còn lại sẽ trả tiền” anh cũng ậm ừ, mà có bao giờ anh để tôi phải trả đâu. Mọi thứ cứ êm đềm trôi qua,

Tôi nhớ hôm đó là Trung Thu, vẫn như mọi lần, chúng tôi ăn uống rồi đi dạo biển đêm… “Anh muốn mình tìm hiểu nhau, từ giờ cho đến Tết, có được không?” anh nói, tôi cười gật đầu.

Một buổi tối anh nhắn tin cho tôi, anh nói “Cô ấy muốn gặp anh, giờ cô ấy đang rất buồn“, cô ấy là người yêu cũ của anh, mà theo như anh nói “Cô ấy đã bỏ anh theo một người đàn ông giàu có...” Thật ra tôi không muốn anh gặp, vì tôi sợ tình cũ không rủ cũng tới, nhưng mà tôi thì làm sao ngăn được khi anh muốn đi…

Người ta chỉ biết hối tiếc khi mọi thứ đã trở nên quá muộn màng...

Sau lần đó, anh thay đổi cách cư xử với tôi, và anh quay lại với cô ấy, thật đáng buồn khi anh nói “anh không có em gái” và muốn tôi làm em gái của anh. Lòng tôi nghĩ (anh không có chị gái đấy, sao không xem bà kia là chị đi), từ khi hàn gắn, năm thở mười thì anh mới nhắn tin cho tôi, tôi buồn… mà dẫu sau tôi với anh có là gì đâu, chỉ tìm hiểu nhau nửa vời, chạm tay còn không có nữa là…

Tôi quyết định cắt liên lạc với anh, và đổi luôn cả số điện thoại. Sống một cuộc sống mới, thỉnh thoảng tôi cũng nhớ, cũng nghĩ về anh… Mà thôi, mọi thứ tôi chỉ biết chỉ để trong lòng.

Tuần vừa rồi, tôi gặp anh trên đường, lúc đầu tôi cũng ngờ ngợ mà không dám nhận là anh. Còn anh, thì nhận ra tôi ngay, nhìn bàn tay không đeo nhẫn, tôi nghĩ chắc anh vẫn còn độc thân, anh mời tôi cà phê và xin số máy, nhưng tôi từ chối lấy lí do đang bận, chúng tôi kết bạn Zalo, với nhau… Câu đầu tiên anh hỏi “tôi có người yêu chưa?” Tôi không trả lời, không đợi tôi phải hỏi, anh kể cho tôi nghe chuyện của mình, rằng sau khi quay lại, cả 2 định kết hôn, nhưng cô ấy cứ dùng dằng, rồi cô lại yêu người khác, họ chia tay… Anh nói, chuyện tình cảm của anh cứ lẩn quẩn như thế: cô ấy bỏ anh, rồi thì quay lại, giờ thì cô ấy bỏ anh luôn rồi. Chắc anh yêu cô ta nhiều quá, tình yêu của thằng đàn ông 30 sao mù quáng vậy trời, tôi nghĩ thế!

Người ta chỉ biết hối tiếc khi mọi thứ đã trở nên quá muộn màng...

Rồi anh lại nhắn tin cho tôi thường xuyên như trước, giống kiểu như chưa hề có cuộc chia ly đấy, tôi e dè, vẫn cái cách nói như ngày đầu tiên, rằng nhìn tôi anh cảm thấy thân quen, rằng anh thấy bình yên, không lo nghĩ các kiểu… ” Chắc ngày trước em chưa trả tiền-công anh đưa đón nên giờ mình lại gặp nhau“, Rồi thì anh lại nói gặp lại tôi lần này anh vui lắm, mọi thứ cứ ngỡ chỉ vừa mới hôm qua! Anh ước gì, anh nhận ra điều này sớm hơn!

Tôi vẫn lắng nghe anh, nhưng tôi không nói cho anh biết rằng, giờ đây tôi đã có người yêu, chúng tôi sắp kết hôn, và người đó tốt hơn anh rất nhiều…

Người ta mãi mãi không hiểu được sự quan tâm chân thành của mình dành cho họ. cho đến khi mình dành sự quan tâm đó cho người khác. Tình cảm có thể tự sinh ra, cũng có thể tự mất đi, sự quan tâm cũng vậy. Không ai hoài công hướng mãi về kẻ luôn quay lưng lại phía mình.

“Hối tiếc” luôn đi cùng “muộn màng”, có lẽ là như vậy.

 

2017.07.28

(3)