Đời người được bao nhiêu lần yêu thương dại khờ?…

“Em nên tìm người khác tốt hơn anh!” “Dạ” “Chúc em hạnh phúc!” “Dạ” Hôm nay, Sài Gòn chẳng có mưa. Chúng tôi nói xa nhau vào một ngày mà cơn mưa cũng tạm xa Sài Gòn. Thế nhưng, Sài Gòn đang là mùa mưa, ngày mai nếu cơn mưa kéo đến, anh sẽ lại nhìn tôi mỉm cười và bảo: “Mưa thế này về nhà ôm nhau ngủ thì thích em nhờ?”, còn tôi sẽ lại nắm lấy tay anh và theo anh về nhà. Yêu thương đến dại khờ như vậy, đời người được bao nhiêu lần?

Thời còn sinh viên, bạn bè rủ rê nhau đi xem bói. Hồi ấy, tôi hí hửng lắm, lời thấy bói chả hiểu sao cái gì gì cũng đúng cả, tại lúc ấy thầy hiểu tâm lý bọn con gáinhư bọn tôi mà, chỉ quan tâm đường tình duyên. Thầy bảo tôi: “Năm 25 tuổi, con gặp được tình yêu lớn của đời mình”.Tôi tin, thầy nói gì cũng tin, tin tất!

Năm 25 tuổi, tôi đánh mất mối tình 5 năm. Lao đao và chới với, lúc ấy nhớ đến lời thấy bói năm nào càng cảm thấy nực cười hơn.

“Tình yêu lớn” của đời tôi… vừa rời bỏ tôi đi rồi… phải không?

Thế rồi, tôi gặp anh…

Như hai mảnh ghép chênh vênh bất chợt tìm thấy nhau, khoảng cách 17 tuổi chưa bao giờ là vấn đề giữa chúng tôi, nhưng câu chuyện tình yêu của chúng tôi lại là cả một cơn bão- như lời mẹ tôi vẫn thường bảo.

Hai con người của hai thế hệ, hai con người như đối lập nhau về mọi mặt… kể cả thế giới sống, thế nhưng, hai mảnh ghép vì có quá nhiều khúc đoạn khác nhau ấy mà trở nên trùng khớp đến bất ngờ.

Đời người được bao nhiêu lần yêu thương dại khờ?...

Thế mà đối với tôi, anh bình dị và chân thực đến lạ.

Không có ngọt ngào, không có lời yêu thương…

Không có hứa hẹn và không có kỳ vọng…

Tôi đến tận cùng cũng hiểu, thế nào yêu thương một ai đó hết lòng hết dạ.

Đó là khi, bạn vượt qua bao nhiêu đau đớn và tủi nhục chỉ để được ở bên người ấy.

Đó là khi, bạnvượt qua rất nhiều rào cản xung quanh để bước về phía người ấy.

Ai cũng bảo bạn dại, ai cũng bảobạn khờ. Còn bạnchỉ cười nhẹ bẫng.

Chẳng thể hiểu nổi vì sao mình dại khờ như vậy…

Yêu thương đến mức đuổi mấy cũng không đi.

Yêu thương đến mức giận mấy cũng không thể nặng lời.

Chẳng biết có phải ai cũng có thể gặp được một người để bản thân yêu thương như vậy…

Chẳng biết có phải ai cũng có được may mắn như thế?

Có khoảng thời gian, những gì xảy ra giữa chúng tôi đã dằn vặt nhau đến mức cả hai đều đau đớn mỗi khi nghĩ về nhau, thế nhưng, vào một ngày đẹp trời, tôi vẫn quay trở lại Sài Gòn trong vòng tay dang rộng của anh, cái ôm siết chặt và câu nói trong thổn thức: “Anh tưởng anh mất em rồi!”

Đời người được bao nhiêu lần yêu thương dại khờ?...

Dằn vặt nhau đến vậy, làm cho nhau mệt mỏi đến như thế, vẫn không thể buông tay.

Tôi vẫn thường nghĩ về một ngày nào đó, chúng tôi thôi dằn vặt nhau, chúng tôi nhẹ nhàng buông tay nhau ra… Nếu một ngày như vậy xảy đến,tôi nên làm thế nào?

Giống như hôm nay vậy, chúng tôi nói xa nhau nhẹ nhàng như thế, rồi cả hai đều như người điên, không thể kiếm chế mà ôm lấy nhau, không thể kiềm chế được mà tìm lại nhau.

Tôi bảo anh: “Người ta bảo có những mối quan hệ nếu không kết thúc thì cuộc đời sẽ đi vào ngõ cụt, như em và anh!”

Anh trả lời: “Anh xây cho em căn nhà trong cái ngõ cụt ấy, mình sống ở đó là được rồi.”

Yêu thương đến dại khờ như vậy, đời người được bao nhiêu lần?

 

2017.07.30

(1)

Leave a Reply

*